![]() |
Chị Tiến trước khi bị tạt a xít. Ảnh: ANTG. |
Từng là diễn viên kịch nói, số phận đưa đẩy chị phải từ bỏ đam mê nghệ thuật vì cơm áo gạo tiền. Bất hạnh đổ xuống đầu chị khi người chồng thứ hai trong cơn cuồng ghen đã thuê người tạt axít hủy hoại dung nhan vợ…
Năm 1997, tại Hà Nội từng xôn xao vụ án bà chủ cửa hàng rèm có tiếng trên phố Cầu Giấy bị người chồng cũ do ghen tuông đã thuê người tạt axít hủy hoại khuôn mặt. Nhiều người bảo, sau tai nạn, người đàn bà ấy luôn trùm khăn kín mít chỉ để hở ra đôi mắt và không bao giờ tiếp xúc với người lạ. Có người lại bảo bà chủ cửa hàng đã bỏ đi biệt tích để không ai nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình.
15 năm sau, gặp lại bà chủ bị tạt axít ngày nào, chị Lê Thị Kim Tiến (49 tuổi), trên gương mặt vẫn còn nhiều vết sẹo, song nụ cười đã trở lại. Bước ra từ bóng tối, người phụ nữ đầy nghị lực ấy nay đã trở thành bà chủ của hệ thống cửa hàng kinh doanh mành rèm trang trí lớn nhất khu vực Cầu Giấy. Không chỉ làm giàu cho mình, chị còn giúp đỡ anh em, con cháu trong nhà phát triển nghề kinh doanh rèm gần khắp Hà Nội.
Chị Tiến quê gốc ở Ninh Giang (Hải Dương), gia đình chị có truyền thống nghệ thuật. Bố chị chuyên dạy hát chèo trong huyện, kiêm chủ một hiệu ảnh. Nhà có tới 10 anh chị em, chị là thứ 5. Một nửa anh chị em trong nhà theo nghệ thuật với các bộ môn ca múa nhạc, kịch.
Học xong phổ thông, chị thi tuyển vào Đoàn kịch nói Hải Dương và trúng tuyển. Chừng một năm sau chị kết hôn, khi mới 19 tuổi. Chồng chị cũng là diễn viên kịch nói cùng đoàn và là Trưởng ban chuyên môn, thầy dạy của chị. Chị bảo hồi còn trẻ nghĩ đã yêu ai thì phải yêu bằng được nên hai người vẫn quyết định làm đám cưới rồi bỏ đoàn kịch. Chị theo chồng về quê ở Ân Thi (Hưng Yên).
Từ một diễn viên kịch nói chỉ biết đến sàn diễn, buổi sáng chị phải dậy sớm, đi bộ mấy cây số với gánh bánh rán trên vai rong ruổi ra chợ, chiều làm ruộng. Nhưng tình yêu tuổi trẻ giúp chị vượt qua tất cả. Đến lúc cuộc sống bớt khổ hơn, có cái ăn cái mặc thì vợ chồng lại chẳng ở được với nhau.
Năm 1986, sau khi ly hôn, chị lên Hà Nội vào Đoàn kịch nói Bộ Nội vụ (nay là Đoàn kịch CAND). Lúc đó chỉ là nhân viên hợp đồng, lại ôm theo cậu con trai mới 3 tuổi, đồng lương không thể nuôi sống hai mẹ con nên chị tranh thủ đi buôn phụ tùng xe đạp. Công việc này đưa đẩy chị gặp Nguyễn Văn Bằng (54 tuổi), ở Phố Huế (Hà Nội), chuyên kinh doanh phụ tùng xe đạp, cũng mới ly hôn vợ.
Năm 1988, chị kết hôn lần hai với anh này. Mẹ chồng đến cơ quan làm ầm lên, chị buộc phải nghỉ việc. Hai vợ chồng về Hải Dương thuê cửa hàng kinh doanh phụ tùng. Năm 1993, thấy công việc làm ăn của vợ chồng chị phát đạt nên nhà chồng nguôi giận, bảo hai người về.
Không ngờ sau khi thâu tóm kinh tế, mẹ chồng tìm cớ gây chuyện, xúi giục con trai đối xử tệ bạc với chị. Không chịu được cuộc sống gia đình nhà chồng quá hà khắc, chị ôm con bỏ đi với hai bàn tay trắng. Không nhà cửa, chị mang con về ở nhà chị gái ở quận Thanh Xuân tá túc.
Tình cờ năm 1996, hai chị em vào Sài Gòn chơi, thấy nghề làm mành rèm trang trí nhà rất phát đạt, chị học lỏm cách làm rồi quyết định ra Hà Nội kinh doanh. Hai chị em chung nhau mở cửa hàng rèm nhỏ trên phố Tây Sơn mang tên Hải Yến.
Một lần đưa con đi chơi công viên Thủ Lệ, qua phố Cầu Giấy lúc đó mới mở đường, chị nhận ra đó là “thị trường” tiềm năng cho nghề rèm nên quyết định mở cửa hàng riêng, lấy tên cậu con trai thứ hai Công Anh, cửa hàng rất đông khách.
Bà chủ cửa hàng rèm xinh đẹp, kinh doanh giỏi giang lại độc thân khiến nhiều người đàn ông tơ tưởng là chuyện bình thường. Đúng lúc đó, gã chồng cũ tìm đến đề nghị nối lại tình cảm. Không được đáp ứng, anh ta dọa tạt axít.
Chị vẫn nhớ như in ngày định mệnh đó (23/8 âm lịch năm 1997), Bằng ngồi lỳ ở cửa hàng. Sẩm tối, chị đóng cửa hàng về nhà em gái ở Yên Hòa, anh ta vẫn lẵng nhẵng đi xe theo. Chị đi bộ qua đường, bất ngờ thấy mặt bỏng rát, và biết bị hắt axít, liền kêu cứu. Lúc đó, Bằng đi sau, giả vờ kêu lên: “Trời ơi, ai cứu vợ tôi với!”.
Khi đưa chị vào bệnh viện 103 cấp cứu, thái độ luống cuống, run rẩy của anh ta đã khiến công an nghi vấn. Kẻ trực tiếp tạt axít chị bỏ trốn và bị bắt sau đó mấy năm, bị xử 15 năm tù giam. Sau này, tại tòa chị đã xin cho anh ta. Thậm chí khi Bằng thụ án tại trại Tân Kỳ (Nghệ An) chị vẫn lặn lội mang cả con nhỏ vào thăm.
Nhà chồng cũ mỉa mai rằng, bây giờ xấu xí, không lấy được ai nữa nên muốn quay lại. Chị cảm thấy bị xúc phạm nhưng vẫn làm những việc tình nghĩa, làm đơn xin giảm án cho anh ta. Bằng được giảm án từ 15 năm xuống 13 năm. Do cải tạo tốt nên 7 năm sau, Bằng được ra trại và anh ta đến nhà xin lỗi chị.
Nhớ lại những ngày chị điều trị bỏng axít tại bệnh viện Quân y 103, chị bảo đó là thời gian kinh hoàng nhất trong cuộc đời. Chị chỉ nhớ liên tục lên bàn mổ, lúc nào cũng mê man vì chưa kịp tỉnh đã lại gây mê cho cuộc phẫu thuật tiếp theo. Người đi cùng chị suốt chặng đường tại bệnh viện là anh trai lớn. Mỗi lần đưa chị vào phòng phẫu thuật, anh trai chị lại bỏ ra sân khóc.
Chị kể, không hiểu có phải là điềm báo không nhưng khoảng một tuần trước khi xảy ra vụ án, tự nhiên chị nổi hứng rủ mấy người bạn gái đi chụp ảnh nghệ thuật tại studio của vợ chồng nghệ sĩ Chí Trung – Ngọc Huyền. Đó là năm 37 tuổi mà theo chị thì đúng cung hạn. Chị mặc váy cô dâu, gương mặt rạng ngời hạnh phúc.
Mỗi lần nhìn những bức ảnh cũ, quá khứ lại ùa về khiến chị không ngăn được những giọt nước mắt đau đớn, xót xa cho số phận của mình. “Buồn lắm” – giọng chị nghe mênh mang như nước hồ thu..
Có những nạn nhân của axít không chịu nổi đau đớn đã tìm đến cái chết để giải thoát, chị Tiến cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng chị bảo cuộc đời này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp khiến chị tự tin bước tiếp…
Chị Lê Thị Kim Tiến tâm sự, sau khi bị tạt axít cuộc sống của chị không khác nào địa ngục trần gian, sống đấy mà như chết. Ngay con chị cũng không nhận ra mẹ. Mỗi lần chị đưa tay ra bế con, muốn ôm ấp con nhưng chúng khóc thét và bỏ chạy. Nhiều lần, chị lên tầng 3 định gieo mình tự tử, kết thúc chuỗi ngày đau khổ. Biết chị sẽ làm liều nên các anh chị em trong gia đình thay phiên canh giữ.
Nỗi đau rồi cũng nguôi ngoai dần khi chị tỉnh táo nhận ra rằng cần phải sống để nuôi hai đứa con. Mỗi lần nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh hai đứa trẻ côi cút đeo tang trắng đứng bên bàn thờ mẹ, chị rùng mình và ứa nước mắt vì thương con.
![]() |
Sau hơn 10 năm trải qua các cuộc phẫu thuật, chị Tiến đã lấy lại được niềm tin cuộc sống. Ảnh: ANTG |
Chị quay trở lại công việc kinh doanh tại cửa hàng rèm với chiếc khăn luôn trùm kín mặt. Chị bảo, thời gian đầu khi chưa phẫu thuật tạo hình lại gương mặt, nhiều cô thợ may bỏ việc vì khiếp đảm khi nhìn thấy bà chủ, không ít khách lần đầu đến đặt hàng, gặp đúng lúc chị tháo khăn che mặt, vội vàng không nói không rằng chạy ra ngoài như bị ma đuổi.
Khoảng nửa năm sau tai nạn, có đoàn bác sĩ tạo hình của Mỹ sang Việt Nam mổ nhân đạo. Ca mổ tạo hình mũi và vá da cổ, kéo cơ mặt kéo dài 12 tiếng. Sau lần đó, tích cóp được ít tiền, chị lại đi phẫu thuật. Đến năm 2008, sau khi trải qua tổng cộng 47 lần phẫu thuật, chị có thể tự tin không cần che mạng.
Tình yêu đến với chị như một phép màu khi năm 2003, tình cờ trong lần họp mặt những người từng công tác tại Đoàn kịch Hải Dương, chị gặp anh, bố của cô con gái Yến Nhi kháu khỉnh bây giờ. Lần họp mặt ấy, anh mới dám thổ lộ tình cảm với chị. Từ đó đến năm 2008, anh luôn bên chị mỗi khi phẫu thuật.
Chị vừa khóc, vừa đọc lại bài thơ anh viết cho chị bên giường bệnh, khi lần đầu anh đưa chị đi phẫu thuật bàn tay co quắp bởi axít:
“Lần đầu tiên đưa em vào viện bỏng
Trong lòng anh phấp phỏng lo xa
Nhìn em trên chiếc băng ca
Chẳng cầm lòng được lệ nhòa ướt mi
Đón về phòng vừa đi vừa khóc
Khóc vì em nhan sắc hao mòn
Da hồng môi thắm chẳng còn như xưa
Trong lòng anh như mưa như gió
Trách ai kia dạ chó mặt người
Nhìn em thương lắm Tiến ơi
Cho anh chia sẻ phận đời với em”.
Được bạn bè, anh em động viên, anh chị đã tổ chức đám cưới. Cô dâu hôm đó che chiếc voan mỏng, nhận lời chúc phúc của mọi người. Năm 2008, sau khi sinh cô con gái Yến Nhi, chị quyết định ngừng phẫu thuật.
Dẫu cuộc sống của chị đã trở lại “tám phần” so với trước đây, nhưng chị bảo hậu quả của axít vô cùng tàn nhẫn. Chị nhớ ngày mới biết nói, câu đầu tiên bé Yến Nhi hỏi là: “Mẹ bị sao vậy?”, khiến chị nước mắt tuôn rơi. Một lần vô tình sờ không thấy tai mẹ đâu, con bé hốt hoảng nhổm dậy vạch tóc chị lên hỏi: “Tai của mẹ đâu rồi?” và khóc òa.
Chị kể, năm 2006, con trai lớn Nguyễn Ngọc Linh thi Tiếng hát truyền hình TP HCM và đoạt giải nhì, phóng viên truyền hình đề nghị phỏng vấn chị, người mẹ đã sát cánh cậu con trai suốt hành trình từ Bắc vào Nam và chăm chút cho con trong những ngày đi thi. Chị bảo con đoạt giải, chị mừng rơi nước mắt, tự hào vô cùng: “Nhưng lúc đó không dám nhận là mẹ của con trai mình vì không muốn mọi người biết mẹ của cháu lại xấu xí như vậy”.
Chị Tiến nói rằng, điểm lại trong gia đình chị, tính cả con cháu có khoảng một nửa theo nghệ thuật với các bộ môn ca múa nhạc, kịch. Giờ đây, dù không theo nghệ thuật nhưng chị vẫn đau đáu niềm đam mê sân khấu thuở nào. Chị tự biết nghệ sĩ cần đến thanh sắc, còn mình làm đẹp cho đời bằng nghề mành rèm vậy.
Nhiều vị khách khó tính, muốn có tấm rèm treo ở những vị trí cửa vòm uốn cầu kỳ đã hoàn toàn hài lòng khi đặt hàng của chị và được tư vấn về mặt thẩm mỹ. Hơn 10 năm qua, từ một cửa hàng rèm ở Cầu Giấy, hiện chị giúp anh em, con cháu phát triển nghề làm rèm khắp Hà Nội với hơn chục cửa hàng lớn nhỏ.
Chị kể, hồi phẫu thuật tại Bệnh viện Việt Nam – Cuba, chị quen cô gái rất trẻ tên Tú. Hồi đó Tú mới 16 tuổi, bị người yêu trong một cơn cuồng ghen hắt axít vào mặt hủy hoại dung nhan. Hoàn cảnh của Tú rất đáng thương. Mẹ em đã chết vì đau tim khi nghe tin Tú bị nạn, chỉ có mình bố chăm sóc. Cùng cảnh nên hai cô cháu hay nói chuyện với nhau và Tú hay lên phòng chị.
Hai năm sau, vô tình chị gặp lại Tú và biết tin bố em mới mất vì ung thư, chỉ còn ông nội 85 tuổi và một người anh trai. Năm ngoái ông Tú mất nốt và chị trở thành người thân của Tú, động viên em vượt lên hoàn cảnh và giúp đỡ kinh tế để chữa bệnh. Sau này, chị mời Tú đến cửa hàng của mình làm việc. Nhiều khách hàng đến may rèm, thắc mắc tại sao cả chủ và thợ đều bị sẹo mặt, chị cười bảo: “Hai mẹ con tôi bị tai nạn nổ bình gas”.
Một lần, có ông khách là giám đốc một công ty lớn biết hoàn cảnh đã đồng ý nhận Tú vào làm việc, có chế độ ưu đãi. Dù Tú không làm tại cửa hàng của chị nữa nhưng hai người vẫn giữ mối quan hệ thân thiết. “Tú mới lấy chồng cuối năm trước. Chồng của Tú làm ở một công ty tin học trên đường Láng. Hôm đám cưới, hai mẹ con chị đến dự, chú rể bảo em phải tán Tú mãi mới đổ đấy”, chị cười, gương mặt rạng rỡ như thể đấy chính là hạnh phúc của chị.
Theo An ninh thế giới