Hỏi và giải đáp 79: Ván đã đóng thuyền

24 Tháng 3, 2009 | Uncategorized

 

 

Bạn đọc thân mến,

 

Không hiểu trong các bạn có ai còn nhớ đến mối tình tay ba mà Thanh Lan đã trả lời qua tựa đề “Ván Đã Đóng Thuyền” không? Riêng Thanh Lan vẫn chưa quên cái lá thư dài nhất, buồn nhất và đã làm mình phải suy nghĩ đắn đo nhiều nhất đó. Ngày đó, dù đã cố gắng để đưa ra những lời khuyên hợp tình hợp lý nhất, Thanh lan vẫn nghi ngại, vẫn tự hỏi rằng: mọi chuyện rồi đây không biết có tốt đẹp – hay ít ra cũng tương đối êm thắm không?

 

Vào tuần qua Thanh Lan đã nhận được câu trả lời: KHÔNG qua lá thư dài của người con gái trong mối tình tay ba đó. Nếu cách đây ba năm người con trai đã yêu cầu Thanh Lan cho đăng nguyên văn lá thư để cả ba có thể thông cảm cho nhau, thì nay người con gái cũng có một lời yêu cầu tương tự để mong bộc bạch được tâm sự của mình.

Và sau đây là lá thư của người con gái trong chuyện tình chưa có đoạn kết đó:

 

Chị Thanh Lan thân mến,

 

Đầu thư em xin chúc chị và tòa soạn luôn dồi dào sức khỏe để phục vụ độc giả. Em cũng xin tự giới thiệu em tên là T không hiểu chị còn nhớ em không?

 

Em là người con gái mang nhiều đau khổ, éo le trong cuộc tình tay ba mà chị trả lời trong bài “Ván Đã Đóng Thuyền” cách đây 3 năm, cho đến bây giờ chuyện tình cảm của tụi em vẫn còn dai dẳng đau khổ, em đành phải nhờ đến chị giúp em, thật sự em không bao giờ muốn đem chuyện tình cảm riêng của mình ra cho mọi người biết, song bây giờ đã đến lúc em cần phải chứng minh em là người con gái đáng thương hơn là đáng ghét; em cần cho Th, gia đình của Th, N, chị và những người khác hiểu em hơn là chê trách em là người phụ nữ lăng loàn…

 

Chị Thanh Lan ơi! Trong đời em đã phải hai lần sai lầm, lần đầu khi nhận được thư Th ở VN cho biết là không đi vượt biên nữa và đành chia tay để em lập gia đình với người khác, em đã quá buồn bã tuyệt vọng và chán nản sau hơn 6 năm chờ đợi dai dẳng, chỉ vì một phút yếu lòng em đã buông thả mình theo men rượu trong đêm Noel tại nhà N, giây phút đó đầu óc em choáng váng, em đã mơ màng nhìn thấy N là Th, em đã ôm chầm lấy N khóc nức nở và cũng đêm đó em đã gửi đời con gái của em cho N, cũng chỉ một lần ấy thôi mà sau này em đã phải ân hận suốt đời.

 

Sai lầm thứ hai của em là tại Mỹ, sau khi đã quá chán chường ở Úc và cũng vì biết mình đã có thai với N, vì danh giá gia đình, vì em không thể là một người con gái đàng hoàng không chồng mà lại có con! Em đã chấp nhận lấy N miễn cưỡng; một người mà từ lâu đã yêu em, nhưng em thì lại chưa bao giờ yêu thương N cả, trong tâm hồn, tim em chỉ có một người duy nhất đó là Th. Cái quyết định này đã làm em đau khổ trong mấy năm qua và không biết nó còn kéo dài đến bao giờ nữa đây?

 

Giờ đây em lại sắp sửa quyết định đời mình thêm một lần nữa, em đành nhờ chị giúp, vì em cứ lo sợ thêm một lần ân hận nữa; có lẽ chị là người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn em, hy vọng chị sẽ cố gắng giúp em và đăng sớm để em biết tin, em cảm ơn chị trước.

 

Sau bài giải đáp của chị với Th, thú thực em hơi buồn chị đấy (dù chị khuyên em đúng), vì em thấy giải quyết như thế là không được công bằng cho Th lắm và em cũng buồn tại sao mọi người lại lên án chống đối phụ nữ (nhất là Á Đông) bỏ chồng lấy người khác!? Không phải em nói mọi người phải tán thành quan điểm ấy, nhưng tại sao lại không hiểu, không xem xét kỹ biết đâu người phụ nữ ấy có thể có những hoàn cảnh éo le, đau khổ như em chẳng hạn… Em cảm thấy dư luận thật bất công với em đó chị.

 

Chị Thanh lan ơi! Sau bài giải đáp của chị, Th đã âm thầm dứt khoát và cắt đứt liên hệ với em; phần em thì khó quên hình ảnh đau khổ của Th sau bảy năm xa cách tại Sydney khi gặp em và N bế con… Cuộc sống của em và N sau đó kém vui hơn; N đưa em rời Sydney lên Brisbane ở, tại đây N không tìm được việc làm nên theo bạn bè đi chơi, nhậu nhẹt suốt ngày và cờ bạc thâu đêm, em thì không quen với khí hậu nóng bức nên hay tức giận, khó chịu vu vơ.

 

Một hôm thu dọn đồ đạc, em gặp lại những lá thư của Th gởi cho em lúc còn ở VN, mà em đã cất giữ lâu nay đem ra đọc thì chợt N về bắt gặp và giận dữ xé nát những lá thư đó, rồi to tiếng la em, thế là bao lâu nay em nhịn nhục đè nén vì tức giận em đã nói hết những gì muốn nói. Em đã nói với N là em không hề yêu anh ấy, em chỉ yêu Th thôi! Bây giờ chúng mình nên ly dị. Sau một lúc cãi vả N không dằn được cơn nóng giận đã đánh em tàn nhẫn rồi bỏ đi… Nghĩ cũng là một phần lỗi của em, nên em đành cam chịu lặng thinh…

 

Sau đó N lại ăn năn xin lỗi và xin em đừng nghĩ tới việc ly dị, N nói sở dĩ nóng giận đánh em là vì quá thương em, sợ mất em nên ghen đó thôi, và hứa sẽ không như thế nữa. Nhưng từ chỗ nứt này, tình cảm của tụi em ngày càng đi đến chỗ đổ vỡ, N để ý em từng tý một, bắt em ở nhà hoài, rồi nhiều khi lại ghen tuông vô lối làm khổ em, trở một chút lại bảo em nhớ Th hoặc là: “Sao có viết thư hay điện thoại cho hắn chưa?”. Rồi rất nhiều đêm về nhà sau những cơn chè chén say sưa, N lại nặng lời trách móc em là chỉ gả cho N cái xác còn cái hồn và con tim thì gởi cho Th, và như thế là N lại hành hạ thân xác em, không cần biết có sự ưng thuận của em hay không?

 

Những lần đó em rất sợ hãi, chống cự không nổi với sức mạnh của N nên đành chịu đựng sự tủi nhục đó, em coi đó là việc làm nhục em hơn là tình nghĩa vợ chồng, mà hành động thô bỉ này N không hề có trước đây! Hôm sau N tỉnh lại, xin lỗi và ăn năn cho là đau khổ vì yêu và ghen, em chỉ biết khóc cho tủi hận ngang trái éo le…

 

Thời gian sau này càng ngày càng đi đến chỗ tồi tệ hơn, em cảm thấy như không thể chịu đựng được nữa; N không còn vui tươi, lo lắng gì cho tương lai, ngoài việc chán chường, lười biếng, rượu chè, cờ bạc rồi đánh đập vợ con rồi tiếp tục xin lỗi, hứa hẹn!

 

Sau nhiều tháng đau khổ, nhục nhã, em đã quyết định lấy hết can đảm nói với N là nhất định phải ly dị. Khi em nói như thế N đã trừng mắt nhìn em chằm chằm và nghiến răng: “được, được rồi…!” và bỏ đi.

 

Thú thực với chị. Chưa bao giờ em cảm thấy N nhìn em bằng con mắt dữ dằn, đe dọa như thế, em có linh tính như sắp sửa có chuyện gì sẽ xảy ra cho em và con, em sợ hãi quá liền thu xếp đồ đặc bỏ đi, không quên để lại cho N lá thư xin lỗi, vì biết tánh  hay làm liều.

 

Em về Melbourne ở với người bạn tên M. với mục đích hy vọng tìm Th giải quyết giúp đỡ em. Em đã nhắn tin song vẫn bặt tin tức, đồng thời em đọc được trên báo lời nhắn tin của N bảo em đưa con về sẽ tha thứ, nếu ly dị thì để con lại cho N thì N đồng ý, em vẫn còn phân vân lo sợ.

 

Một hôm tình cờ gặp Th ở phố, mừng quá em không biết phải làm sao, Th đi ngang qua em mà như không thấy, có lẽ vì em đã thay đổi, tiều tụy sau những lo lắng đau khổ, sợ Th đi mất em đành gọi nhỏ, Th quay lại, em thoáng thấy khuôn mặt Th một chút ngạc nhiên, nhưng rồi Th chỉ nhìn em bằng đôi mắt ngỡ ngàng thật buồn và bỏ đi. Em thật ngỡ ngàng, thầm trách Th tàn ác, vô tình…

 

Một thời sau em mới biết M là bạn gái của T, mà T là bạn thân thiết với Th. Em đến gặp T để hỏi về địa chỉ của Th, em liền điện thoại cho Th, nghe tiếng Th đầu giây lòng em run lên sung sướng và khi biết đó là em Th nói ngay là đã có người yêu khác, đã đính hôn và sắp làm đám cưới; Th khuyên em nên quay về với N, rồi nói khước từ và cúp.

 

Em chưa kịp nói gì về mình cho Th nghe cả, lúc đó em lại càng sững sờ và đau khổ hơn, em hỏi T về người bạn gái của Th xem có thật hay không? T cho biết Th quyết định lấy H (vợ sắp cưới của Th) một cách nhanh chóng, và H là một người con gái không có gì đặc sắc cả, bạn bè đều ngạc nhiên lẫn thất vọng, dù trước đây có rất nhiều người yêu Th mà không được đáp lại (trong số đó có cả người chị ruột rất xinh đẹp của T). Không ai hiểu vì sao Th lấy H?

 

Nghe xong em thú thật vẫn nghi ngờ và không tin là Th đã hết yêu em, vì trước đây Th đã hứa là không lấy em sẽ không lấy ai nữa, vả lại bao năm qua Th vẫn một lòng với em, em cứ tự hỏi và thắc mắc mãi, và quyết định lên gặp Th tại nhà xem sao?

 

Hôm ấy là buổi chiều, chờ Th đi làm về vô nhà, em lại gõ cửa, Th ra mở cửa, đây là lần thứ ba em gặp Th tại Úc, lần nào Th cũng đầy ngạc nhiên; sau khi vào nhà Th không để em nói gì, ngoài ra hỏi thăm em qua loa và bảo em đừng làm khổ Th nữa, đừng lui tới vì thật tình Th đã yêu H. Với em giờ chỉ còn là kỷ niệm, Th đã quên tất cả và lại khuyên em nên trở về với N vì Th sắp làm đám cưới mấy tháng tới đây!

 

Vừa buồn vừa tủi thân và đau khổ em đã rơi nước mắt trước mặt Th, song Th vẫn cứng lòng thản nhiên, em biết trước đây Th vẫn là người nhiều tình cảm; em không hiểu sao bây giờ lại đổi khác. Em đã bỏ tất cả, đã đau khổ nhiều vì Th, thế mà Th vẫn từ khước! Th bảo em đã có hạnh phúc riêng rồi! Hạnh phúc gì đâu chị?! Hay là một đứa con ngoài ý muốn! Một người chồng miễn cưỡng, thô bạo…?

 

Em không muốn nói gì với Th nữa. Em quyết định đi thật xa, để quên tất cả, để chôn vùi quãng đời còn lại của em. Như đi Mỹ hay Tasmania chẳng hạn, vì em không còn lý do gì để làm phiền Th nữa cả. Quay về với N thì không thể được vì em không muốn tiếp tục sống trong đau khổ, dày vò, tủi nhục và nhàm chán, em chỉ tội cho con của em, không biết nên đem theo hay giao nó lại cho N? Quyết định đi xa của em có đúng không chị? Em phải làm sao đây trong hoàng cảnh này?

 

Có một điều em thắc mắc mãi chị giải đáp hộ em: Là người đàn ông có thể yêu hai lần sao chị? Th có thật sự yêu H mà lấy H không? Hay vì lý do khác, em chỉ lo Th lấy người không yêu sẽ đau khổ như em!

 

Sau này em mới hay là khi em bỏ đi N có quay điện thoại cho Th, nặng lời chửi bới là “cướp vợ là dụ dỗ vợ kẻ khác, kèm theo những lời đe dọa nặng nề…” Em chỉ thương cho Th hiền lành không biết có phải vì những lời đó mà Th quyết định lấy vợ, để hy vọng em sẽ trở về với N chăng?

 

Chị ơi! Không biết thực sự Th đã quên em chưa? Và em cũng tự biết mình không còn xứng đáng với Th nữa!…

 

Cuối thư em xin một lần nữa cảm ơn chị, mong chị sớm đăng và giải đáp giùm em tình trạng rối rắm này. 

 

Cảm ơn chị nhiều.

 

Thân mến

Em: T

 

Trả lời của Thanh Lan:

 

Em T thân mến,

 

Đọc xong lá thư của em, Thanh Lan rất buồn. Buồn vì bị em trách móc thì ít mà buồn vì “3 năm tình lận đận” của em thì nhiều!

 

Những gì em trách Thanh Lan trong phần trả lời thư của Th trước đây, Thanh Lan xin nhận hết, nhưng rõ ràng là em chỉ có thể trách Thanh Lan sau khi mọi việc đã không đi đến kết quả tốt đẹp như mọi người mong muốn. Đành rằng ngày đó Thanh Lan có hơi “bất công” với Th khi khuyên Th phải quên em, nhưng như em và mọi người thấy, đó là cách giải quyết tốt đẹp nhất, đỡ gây đau khổ nhất cho những người trong cuộc (trừ Th), và chắc em còn nhớ, Thanh Lan xin em Th nên “hy sinh một cách cao thượng”, hơn nữa Th là người theo đạo Công giáo, lại có cha mẹ anh em ở đây… thì hy sinh là lối thoát duy nhất vào thời điểm đó.

 

Lúc đó Th đã cho Thanh Lan biết em đã lấy N có cưới hỏi đàng hỏi, đã có con với N, cha mẹ của Th lại dứt khoát không bằng lòng cho Th trở lại với em, N thì năn nỉ Th đừng phá vỡ hạnh phúc của mình… bẳng đó yếu tố đủ để Thanh Lan nhận định một cách khách quan rằng: để em và Th trở lại với nhau là xúi em bỏ chồng, bỏ con, xúi Th phá vỡ hạnh phúc gia đình bạn v.v…

 

Tóm lại chỉ gây thêm rắc rối cho mối tình tay ba giữa em – Th và N!

 

Nhưng nay thì mọi sự đã khác hẳn lúc ban đầu. Thú thật Thanh Lan, cũng như những bạn đọc còn nhớ đến lá thư dài 8 trang của Th – không thể ngờ được rằng cái mối tình đầu của em và Th nó lại mãnh liệt và khó quên đến thế, cũng như không ngờ rằng cuộc chung sống giữa em và N nó lại bi thảm quá đỗi…

 

T thân mến,

 

So với lá thư của Th gửi cho Thanh Lan cách đây gần 3 năm thì lá thư của em ngày nay “dễ giải quyết” hơn. Lý do: cả ba-em, Th và N – chẳng còn gì để mà nâng niu, giữ gìn nữa. Em đã dứt khoát không sống với N nữa, N không còn đủ tư cách để giữ em và Th thì lại không thể để em trở lại với mình!… Hay nói một cách khác, mối tình tay ba đến nay mới thực sự có đoạn kết, mà đã gọi là đoạn kết thì khó mà thay đổi được, vì nó là hậu quả của những gì đã xảy ra từ lúc ban đầu.

 

Trước hết đối với N, Thanh Lan thiết nghĩ mình cũng không cần đề cập đến, không phải vì Thanh Lan hoàn toàn tin tưởng vào những gì T viết về N, mà vì T đã không yêu N, đã không tìm được hạnh phúc khi sống với N, và quan trọng nhất là đã “dứt khoát” bỏ N.

 

Như vậy để tránh những sự ngô nhận đáng tiếc, Thanh Lan xin xác định lại là khi giúp ý kiến cho T Thanh Lan đã coi T như một người đàn bà “đã” bỏ chồng chứ không phải là một người đàn bà còn đang lưỡng lự, phân vân… Và trước khi góp ý với T về tương lai, Thanh Lan muốn phân tích là: Đàn ông con trai có thể Yêu hai lần được không, và Th có thể tìm được hạnh phúc bên người con gái “tầm thường” đó không trong khi trước đây Th đã thề rằng sẽ không bao giờ quên được T?…

 

Thanh Lan có thể trả lời em như sau: Người ta (đàn ông cũng như đàn bà) có thể  Yêu nhiều lần, nhưng chắc chắn chỉ có một mối tình Lớn nhất, sâu đậm nhất… Mối tình này không nhất thiết phải là mối tình đầu, nhưng trong trường hợp của Th và em, có lẽ mối tình đầu là Lớn Nhất!

 

Nhưng nói như thế không có nghĩa là người ta chỉ có thể tìm được hạnh phúc khi sống với người tình “muôn thưở” đó, trái lại có khi vì lý do này lý do nọ người ta bắt buộc phải lấy một người khác mà vẫn tìm được một cuộc sống hạnh phúc… Như vậy dù còn yêu em, Th vẫn có thể sống hạnh phúc với một người con gái khác – và hạnh phục tới mức độ nào thì còn tùy thuộc vào sự hòa hợp thông cảm giữa vợ chồng cũng như tùy thuộc vào việc Th có biết đễ cho dĩ vãng “ngủ yên” và sống với hiện tại hay không?

 

Như vậy thì dù em tin rằng Th vẫn còn yêu em, em cũng không thể khẳng định rằng Th quyết định lập gia đình một cách vội vã chỉ vì để em phải quay về với N, hoặc vì bị N hăm dọa… biết đâu đúng vào lúc này Th đã tìm gặp được người “tương đối” và quyết định tiến tới hôn nhân. Em cũng không thể vì những cái “tầm thường” của người con gái đó mà vội kết luận rằng Th “lấy đại cho xong chuyện”, biết đâu dười mắt Th người con gái đó lại có những cái dễ thương, dễ mến mà Th không tìm được ở những người con gái xinh đẹp hơn, trí thức hơn…

 

Tóm lại, theo Thanh Lan thì đến 99% những suy diễn, những lo âu của em về Th vội vã lập gia đình là sai. Nhưng như vậy vẫn còn 1%, biết đâu em lại chẳng đoán trúng tâm trạng của Th! Trong trường hợp này Thanh Lan cũng xin được khuyên Th rằng: việc lập gia đình rất quan trọng, nhất là đối với một người đã từnd đau khổ vì không lấy được người mình yêu, thì lại càng nên cẩn trông và suy nghĩ chín chắn hơn.

 

Thanh Lan không nói rằng Th phải hoàn toàn quên được người yêu đầu thì mới nên lập gia đình, nhưng một khi đã quyết định lập gia đình thì điều tiên quyết là phải có ý xây dựng và tình yêu thương đối với người con gái đó. Còn nếu “lấy đại” để hy vọng dần dần sẽ quên được người yêu cũ thì quả là bất công, tội nghiệp cho người con gái đến sau này!…

 

T thân mến,

 

Như cách đây 3 năm Thanh Lan đã viết cho Th: Dù không thành duyên nợ, Th cũng vẫn có quyến tiếp tục yêu em và giữ mãi hình ảnh đẹp lúc ban đầu trong tim, trong óc… thì nay Thanh Lan cũng muốn nói với em như thế: em vẫn có quyền yêu Th, nhưng em không có quyền chi phối hiện tại cũng như tương lại của Th. Thanh Lan không nói em là người có lỗi hơn Th, nhưng nếu quả thực hiện nay Th thực tâm muốn lập gia đình với một người con gái khác mà em lại xuất hiện, đem cái sức mạnh của mối tình đầu ra để ngăn cản Th thì em không thể nào bào chữa cho mình được.

 

Về phần em, em đã quyết định không sống với N nữa thì Thanh Lan cũng chẳng có ý kiến gì để cứu vãn hạnh phúc giữa em và N. Vậy nếu em đã dứt khoát thì Thanh Lan khuyên em nên dứt khoát luôn: em nên đi thật xa – có lẽ sang Mỹ sống với gia đình là tốt nhất. Việc em đi xa nó có hai cái lợi: thứ nhất là N không thể kết tội em là bỏ N để theo Th được, đồng thời N cũng không thể lên án Th là phá vỡ hạnh phúc của gia đình N… thứ hai, khi em đi xa, Th sẽ dễ chôn vùi dĩ vãng để làm lại cuộc đời hơn…

 

Về việc giải quyết cho số phận của cháu H, Thanh Lan quả thực rất bối rối: Người mẹ nào mà không thương con, dù đó có là một đứa con ngoài ý muốn thì sau khi mang nặng đẻ đau nó đã trở thành một sở hữu thiêng liêng của mình, thành ra thường khi ly dị, người mẹ sẽ giữ lấy con bằng mọi giá!

 

Nhưng đó chưa chắc đã là một lời khuyên đúng nhất cho em vì chỉ có em mới hiểu được lòng em và hiểu được N. Bởi vì N đã có đăng báo tìm và yêu cầu em nếu có không trở lại thì cũng phải “trả” bé H lại cho N, như vậy một là N cũng thương yêu bé H lắm, hai là N muốn rằng nếu em bỏ N thì em phải chịu phần thiệt là mất con…

 

Về phần em, nếu quả thực thương con, em nên suy nghĩ xem giữa em và N thì ai là người có nhiều điều kiện tốt để lo cho tương lai của đứa bé. Cuối cùng là về khía cạnh tâm lý thì có lẽ ai cũng thấy được rằng nếu gọi một đứa con là “nguồn an ủi” thì khi em và N xa nhau, N sẽ là người cần được an ủi hơn, tức là N giữ lại được một cái gì bên cạnh sự mất mát lớn lao là Em!…

 

T thân mến,

 

Dù em có buồn thì Thanh Lan cũng phải đi đến một kết luận rằng: giữa em và Th thì em là người có lỗi nhiều hơn trong việc làm tan vỡ mối tình đầu do đó hiện nay cho dù N có là người có lỗi nhiều hơng trong việc gia đình đổ vỡ… thì em cũng đừng oán trách N. Bên cạnh cái phần số, con người cũng phải chịu một phần trách nhiệm về cuộc sống của mình.

 

Với em hiện nay, cuộc sống không còn quan trọng ở cái tiếng “bỏ chồng” mà là hơn nửa đời người còn lại, dù em có đi xa nhưng nếu không trở thành “người lớn” được thì cũng chưa chắc sẽ tìm được một cuộc sống yên ổn.

 

Riêng về mối tình đầu của em với Th, cho tới giờ phút này Thanh Lan cũng không cảm thấy áy náy ân hận, vì đã khuyên Th phải “cao thượng”, và 3 năm sau, giờ đây Thanh Lan cũng xin khuyên em nên có hành động tương tự.

 

Về phần Th, nếu quả thực chàng có yêu em đến độ vượt nghìn trùng xa cách vượt vòng lễ giáo… để tìm kiếm em thì lúc đó mọi sự đã đi ra ngoài những cái giới hạn của sự phê phán của đạo đức, luận lý, xã hội… Lúc đó người ta chỉ còn biết đổ lỗi cho cái “sức mạnh của tình yêu” mà thôi!

 

Thanh Lan