Câu chuyện đầu thai ly kỳ của một cậu bé

13 Tháng 1, 2014 | Uncategorized

< ?xml:namespace prefix = "o" ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" /> 

 

Từ bên trái sang: bà Thuận, cậu bé Bình – Tiến và ông Tân

 

Một bé trai ở Lạc Sơn, Hoà Bình, Việt Nam cứ nằng nặc nhận mình là đứa trẻ đã chết cách đây hơn 10 năm và đòi về ở với bố mẹ người đã chết.

 

Ông Tân và bà Thuận đều là cán bộ công tác tại thị trấn Vụ Bản. Ông bà kết hôn năm 1987 đến năm 1992 bà Thuận sinh một bé trai đặt tên là Nguyễn Phú Quyết Tiến. Cậu bé khỏe mạnh bụ bẫm và lớn lên trong sự vui mừng khôn tả. Tai họa ập đến trong một lần ra sông chơi, Tiến chẳng may chết đuối, khi ấy cháu 5 tuổi, đang là học sinh trường mầm non Hoa Hồng ở thị trấn Vụ Bản. Sau việc buồn đó bà Thuận cũng không sinh nở được nữa.

 

10 năm sau đó vào ngày 6.10.2002, tại xóm Cọi, gần thị trấn, bà Bùi Thị Dự đã sinh một cháu bé trai xinh xắn, đặt tên là Bùi Lạc Bình. Mọi sự bình thường cho đến năm 3 tuổi, Bình cứ nằng nặc nhận mình là Tiến, nhà ở thị trấn Vụ Bản. Thậm chí cậu bé còn bắt mẹ đưa ra thị trấn và chỉ đúng nhà số 25, nhà của ông bà Tân, Thuận đang sinh sống.

 

Được sự chỉ dẫn của cô giáo Đông, dạy mầm non trong bản Cọi, ông bà Tân, Thuận đã tìm đến nhà cháu Bình. Rất ngạc nhiên, Bình lại như đã quen thân từ lâu với ông Tân, bà Thuận. Được sự đồng ý của bố mẹ cháu Bình, cặp vợ chồng mất con 10 năm trước này đã đưa cháu Bình về thăm nhà mình. Trên đường về, để thử thằng bé, ông Tân dừng xe trước một ngôi nhà cao tầng bảo cháu, nhà bác đấy cháu vào đi. Lập tức Bình bảo, đây không phải, nhà ở dưới kia cơ. Đi qua rất nhiều đường trong thị trấn, ông Tân không đi theo đường chính vì muốn thử thằng bé. Ngạc nhiên là Bình cứ chỉ rành rọt và cho đến ngôi nhà ôngTân thì mới thôi.

 

Vừa mở cửa nhà, Bình lập tức xuống xe và chạy vào trong và mở tủ bới đồ đạc. Bà Dự mẹ đẻ của Bình, đi cùng đã định ngăn lại vì sợ vợ chồng ông Tân đánh giá con mình thiếu giáo dục nhưng ông Tân đã ngăn lại để mặc cho cháu Bình tìm kiếm bất cứ thứ gì.

 

Sau đó ông Tân hỏi cậu bé muốn tìm thứ gì? Cậu bé liền trả lời “Tìm cái máy bay và cần cẩu”. Nghe Bình nói ông Tân giật mình vì đây là hai món đồ chơi ông đã mua cho cháu Tiến trước đây. Đến lúc Tiến bị nạn chết đi ông mới mang vứt đi.

 

Sau bữa cơm ông Tân bảo cháu ra xe để chở hai mẹ con về nhưng thằng bé bảo, nhà ở đây, không về đâu. Nói rồi Bình chạy vào nhà leo lên giường, đúng chiếc giường bé Tiến nằm ngày trước và nằm sấp xuống giường, ngủ luôn.

 

Nhìn cái dáng Bình nằm y như Tiến năm xưa vợ chồng ông Tân lặng người. Trước sự tha thiết của thằng bé đêm hôm đó bà Dự đã miễn cưỡng cho con ở lại với gia đình ông Tân.

 

Đêm hôm đó hàng xóm láng giềng kéo đến chật kín nhà sau khi nghe được câu chuyện ly kỳ này. Ai cũng thử Bình bằng những câu hỏi để xem nó kể lại chuyện ngày xưa có chính xác không. Lạ là mọi chuyện xưa cũng như những người quen, cậu bé đều biết và nhận ra. Đêm đầu tiên Bình ở với ông Tân bà Thuận, cặp vợ chồng này đã hỏi cháu rất nhiều chuyện. Hỏi chuyện… con chết thế nào, tại sao lại về trong xóm Cọi? Bình bảo, con cũng đã quay về nhà nhưng đến cái cống đầu ngõ có một người to lớn cứ chặn con lại rồi đuổi đi nên không vào được nhà.

 

Cũng đêm đó, ông Tân giả vờ gọi lớn Tiến ơi, lập tức ở trong nhà Bình dạ và còn hỏi lại bố gọi gì con. Chỉ vào bà Thuận hỏi đây có phải là mẹ con không, cháu cũng trả lời phải. Sau khi đưa Bình về xóm Cọi, ông Tân luôn nhớ đến cháu Bình. Ba ngày hôm sau, ông Tân lại vào xóm Cọi thăm cháu. Vừa thấy ông Tân, Bình đã nhảy tót vào lòng ông như người thân thiết từ lâu lắm.

 

Mặc cho bố mẹ, bà nội vẫn đang ngồi bên cạnh. Điều ngạc nhiên là chính bà Thỉn bà nội cháu bé nói với ông Tân rằng: “Từ ngày thằng Bình bắt đầu bi bô tập nói tôi đã biết nó không phải người Mường mà là người Kinh. Nó nói tiếng Kinh rành rọt, điều mà chưa một đứa bé người Mường nào giống thế”. Chính Bình cũng đã có lần nói với mẹ: “Con là người Kinh, con không phải người Mường. Mẹ không đưa con về con sẽ chết”. Bà Thỉn đưa Bình đi học cháu khóc và nói: “Cháu không học trường này đâu, cháu học trường gần nhà cháu cơ, trường ở ngoài thị trấn”.

 

Một thời gian sau đó Bình liên tục đòi bố mẹ “đưa về nhà con” và dọa “không đưa về con sẽ chết”. Một lần Bình ốm nặng, ông Hoan bà Dự đã rất lo lắng, sợ điều thằng bé nói sẽ linh, nó sẽ chết thật. Dù chỉ có một đứa con duy nhất, nhưng không còn cách nào khác, ông bà Hoan-Dự đã đồng ý cho Bình về ở hẳn với gia đình ông Tân, bà Thuận. Từ ngày về với “nhà của con”, Bình chơi vui vẻ và không còn bệnh tình gì nữa.

 

Kể từ ngày về ở với bố Tân, mẹ Thuận, Bình cũng được đổi thành tên Tiến và mang họ Nguyễn Phú Quyết Tiến. Tên họ trùng với cháu Tiến, đứa con đã chết trước đây của ông bà, cách thời điểm đó hơn 10 năm. Đến nay, cháu đã lớn và đang học phổ thông, cũng bình thường như bao đứa trẻ khác. Ông Tân không muốn sự việc trở nên phức tạp và được thêu dệt thêm. Tuy nhiên câu chuyện của cậu bé Bình – Tiến này khắp vùng ai cũng biết.

 

Theo An ninh thủ đô