Hỏi và giải đáp 94: Tình và hiếu

11 Tháng 1, 2012 | Uncategorized

 

 

 

Minh họa: hình Vi Nguyễn

 

(Thư em N/QLD)

 

Đây là đoạn chính trong bức thư:

 

… Năm nay em 25 tuổi, em với M thương nhau, lúc ở VN, hai đứa em là bạn học. Gia đình em lại không chấp nhận M, vì anh ấy là người VN và đạo Công Giáo, còn em là người Hoa. Hai đứa em phải trải qua bao nhiêu thử thách, gia đình em mới chấp nhận. Vài tháng nữa chúng em sẽ làm đám cưới.

 

Trong gia đình, em là người được cha mẹ thương nhiều nhất, tất cả chị em đều có chồng hết, em là người cuối cùng, nên cả nhà đều đặt cả hy vọng vào em sẽ nuôi ba mẹ, nhưng anh ấy ở một tiểu bang, còn em thì ở một tiểu bang. Ba mẹ em thì không chịu về chỗ anh ấy, còn anh ấy thì không chịu về chỗ em. Vì anh ấy đi làm, nếu bỏ hãng thì không đủ tiền xoay xở và em cũng không muốn cho anh ấy bỏ hãng.

 

Về phần ba mẹ em thì không muốn về chỗ ảnh, vì em của ảnh đã làm cho cha mẹ em mắc cở với bà con, người quen nơi đó, nên đã thề là sẽ không bao giờ trở về chỗ cũ. Em là người đứng giữa, em không biết giải quyết ra sao, bên Hiếu bên Tình biết xử sao cho vẹn.

 

Bỏ cha mẹ theo chồng thì em không đành lòng, cha mẹ em thì nhất định sẽ ở với em đến chết (Ba em năm nay 75 tuổi, mẹ 63); còn ở với cha mẹ không thích nhau, anh ấy sợ sẽ có chuyện mích lòng cha mẹ vợ, đến lúc đó em sẽ là người khó xử bên cha mẹ ruột bên chồng, anh ấy không nỡ lòng thấy em đau khổ.

 

Theo chị, chị sẽ giải quyết ra sao, trong lòng em thấy bức rứt lắm, cả hai bên em không bỏ được bên nào cả. Em với M không thể sống thiếu nhau, cha mẹ thì em lại càng không thể bỏ được. Nhờ chị giải quyết sớm dùm em.

 

Em viết thư lộn xộn quá, mong chị thứ lỗi.

 

Rất mong sự trả lời sớm của chị.

 

 

Trả lời của Thanh Lan:

 

Em N thấn mến,

 

Thú thật đọc xong lá thư của em, Thanh Lan rất phân vân trong việc trả lời, chữ Tình, chữ Hiếu trong trường hợp của em, nếu đem lên cân lượng thì có lẽ ngang ngửa. Nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, bắt buộc em phải có sự lựa chọn. Và theo luật Tự nhiên, thì em phải theo chồng.

 

Thanh Lan nhấn mạnh vào hai chữ  “Tự nhiên” bởi vì đây không phải là ý kiến riêng của Thanh Lan mà nó là chiều hướng mà xưa nay người ta thường lựa chọn mỗi khi không thể giữ trọn được cả hai chữ Hiếu và Tình.

 

Đạo lý thì khuyên con người phải sống hiếu thảo và phụng dưỡng cha mẹ. Luật tiến hóa thì bắt buộc người con gái phải theo chồng để xây dựng một gia đình tương lai. Cái kẹt của em là ở chỗ em là con út, được cha mẹ thương yêu nhất và cũng là người con mà cha mẹ muốn sống gần gũi cho đến ngày nhắm mắt.

 

Nhưng khách quan nhìn vào, ai cũng thấy rằng nếu chọn Hiếu thì em phải dứt Tình, nhưng nếu ngã theo Tình thì vẫn còn có thể giữ được chút Hiếu. Nếu em bị dồn vào đường cùng: theo chồng thì bị cha mẹ từ bỏ thì em sẽ phải phân vân, nhưng ở đây mối tình trắc trở của em đã được cha mẹ chấp nhận; như vậy Thanh Lan tin rằng cha mẹ em, dù có buồn nhớ cũng chẳng oán trách gì một khi em đi theo chồng.

 

Nhưng phần em, không phải theo chồng rồi là quên được cha mẹ. Sau một thời gian ngắn, em và chồng có thể dời về để sống gần gũi (ở gần thôi chứ không cần ở chung vì chồng em và cha mẹ không thích nhau). Nếu chồng em là người có lương tâm, biết suy nghĩ thì dù không hợp cũng phải nghĩ đến cái việc cha mẹ em đã chấp thuận cho hai người thành vợ chồng mà để cho em có cơ hội gần gũi mẹ cha…

 

Sau khi cưới em phải thuyết phục chồng bằng cách lập luận: anh và em còn cả một đời để sống với nhau trong khi cha mẹ thì chỉ còn vài năm cuối cùng…, chồng em chắc sẽ chiều theo ý em…

 

Về việc lo cha mẹ sau khi em theo chồng thì Thanh Lan không hiểu các anh chị của em có ai ở Úc này không, nếu có em nên sắp xếp để cha mẹ già về ở với một người, còn nếu chỉ có mình em đành phải xa cha mẹ một thời gian ngắn vậy. Trước khi theo chồng, em phải xếp đặt mọi sự cho chu đáo, tốt nhất là để cha mẹ ở gần những người quen thuộc để có thể nhờ vả những lúc cần thiết…

 

Thanh Lan biết rằng bỏ cha mẹ (dù chỉ trong một thời gian ngắn) để theo chồng, em sẽ bị dày vò, cắn rứt, nhưng biết làm sao hơn, không lẽ bắt M  phải chờ đợi em cho đến ngày cha mẹ em yên phận dưới suối vàng? Cho nên nếu em có đủ can đảm để lo cho tương lai của mình, người đời cũng không ai trách móc em được.

 

Cuối cùng Thanh Lan cũng xin nhấn mạnh ở một điểm then chốt: khi đưa ra những lời khuyên ở trên, Thanh Lan nghĩ rằng tình hình sức khỏe của cha mẹ em còn tương đối, trong trường hợp cha mẹ đã quá suy yếu mà lại không có anh chị nào ở gần, thì em phải xét lại, lúc đó nếu em có vì chữ Hiếu mà không thể bỏ cha mẹ đã gần đất xa trời thì  M cũng phải vì chữ Tình mà bỏ tất cả để về với em.

 

Trong trường hợp này, em ở vào cái thế kẹt trước mắt, nếu M không thông cảm được thì tức là M chưa thương yêu em đến mức đám hy sinh vậy.

 

Chúc em sáng suốt và can đảm để quyết định trong hoàn cảnh khó xử này…

 

Mến,

 

Thanh Lan