Tiền bạc và hạnh phúc?

20 Tháng 10, 2022 | Uncategorized
Minh hoa: photo TVTS

(Thư em H)

 Quý độc giả thân mến,

Tuần này TL trả lời thư em H, một người vợ trẻ đang đứng trước câu hỏi “tiền bạc có đem lại hạnh phúc?”

Xin sơ lược nội dung thư:

Hai vợ chồng H và A đều có công việc vững chắc, lương khá cao. Từ ngày các con tới tuổi đi học, hai vợ chồng chí cốt làm overtime, đề phòng những bất trắc có thể tới trong tương lai. Hiện nay, tiền nợ căn nhà thứ nhất đã trả xong chỉ còn cái town-house đầu tư, H muốn “slow down” nhưng A không đồng ý, nói rằng còn sức, còn cơ hội kiếm tiền thì phải tiếp tục. Khi H thú nhận là mình đã cảm thấy mệt mỏi, A nói H cứ giảm bớt để một mình A tiếp tục. H hiểu con người A, biết A nói thành thật, nhưng không nỡ!

Ý kiến Thanh Lan:

Em H thân mến,

Khi nhìn lại những đoạn đường đời mà mình đã đi qua, hầu như trong tất cả chúng ta, không ai hoàn toàn thỏa mãn với bản thân mình, và thường tự nhủ, đại khái “biết vậy ngày ấy mình đã làm thế này, thế khác…”, hoặc “giá mình được làm lại từ đầu…”.

Thực ra, đó là những suy nghĩ rất tự nhiên của con người, phát xuất từ tâm lý không bao giờ hài lòng với bản thân. Có khác nhau chăng là trong khi người này không hài lòng với bản thân vì đã không chịu làm ra nhiều tiền khi còn có cơ hội, thì người kia lại nuối tiếc vì ngày ấy chỉ biết lao đầu vào công việc chứ không chịu hưởng thụ!

Xét cho kỹ thì ai cũng đúng và… ai cũng sai cả! Nghĩa là đúng sai tùy trường hợp, hoàn cảnh, và quan niệm sống của mỗi người.

Trên thực tế, có những cặp vợ chồng trẻ, cả hai hoặc người chồng hay người vợ, chỉ biết kiếm tiền; không chỉ xem đó là một nhu cầu mà trở thành “nghiện”. Hậu quả, vợ chồng không còn thì giờ dành cho nhau, cho con cái, hai chữ “hạnh phúc” trở nên trống rỗng, và trong không ít trường hợp, đã tan vỡ vì một trong hai người, hoặc cả hai đi tìm nguồn an ủi trong vòng tay người khác!

Mức độ “mê tiền” nơi vợ chồng em (cứ tạm gọi như thế) chưa đáng bị xem là “bệnh”,  nhưng nếu không tìm cách giảm bớt, sẽ có tác hại. Điều may mắn cho vợ chồng em là một trong hai người đã kịp thời nghĩ lại trước khi quá muộn.

Dĩ nhiên, nếu cả hai người cùng biết nghĩ lại thì chẳng còn gì tốt bằng, nhưng nếu chỉ có một người thì người ấy nên là người vợ. Bởi vì trong gia đình, con cái cần sự gần gũi của mẹ hơn là của cha; và giữa hai vợ chồng với nhau, sự chăm lo, săn sóc (cơm bưng nước rót!), âu yếm của người vợ dành cho người chồng, cần thiết hơn là của chồng dành cho vợ.

Không phải TL vẫn giữ quan niệm bảo thủ “chồng chúa vợ tôi” mà chỉ muốn cho em và mọi người vợ thấy được tầm quan trọng của mình, nếu không muốn nói là “yếu tố sinh tử”, trong cuộc sống gia đình.

Vậy, nếu A không chịu “slow down”, tạm thời em cứ để A “còn sức, còn cơ hội kiếm tiền” thì cứ tiếp tục. Về phần em, nếu thực sự cảm thấy mệt mỏi, nên làm việc ít lại. Và để tránh mặc cảm mình thì được nghỉ ngơi trong khi A vẫn tiếp tục “cày” suốt tuần, em phải bù đắp lại bằng cách chăm lo việc nhà, săn sóc chồng con nhiều hơn trước.

Vẫn biết hai vợ chồng em hiểu nhau, thành thật với nhau, em biết A sẵn lòng để vợ “slow down” nhưng em vẫn phải chứng minh cho A thấy những cái lợi cho gia đình khi em giảm bớt công việc trong sở.

Rồi từ từ, em sẽ tìm cách khuyên chồng một cách gián tiếp. Nghĩa là không nói thẳng “gia đình mình dư giả rồi”, hoặc “anh sắp kiệt sức rồi”, mà là tạo thêm dịp để vợ chồng con cái ăn uống, giải trí với nhau, hoặc tìm dịp “hấp hôn” (second honeymoon) để A tìm lại sinh thú thưở ban đầu.

Em phải biết rằng ở một xã hội tây phương văn minh, lao động trí óc quá sức sẽ gây tác hại tới sức khỏe (về cả tinh thần lẫn thể xác) của con người hơn lao động tay chân nhiều lắm.

Khi chúng ta thiếu thốn, tiền bạc sẽ giúp đem lại hạnh phúc, nhưng một khi đã đầy đủ thì càng chí cốt kiếm thêm tiền, càng bỏ phí hạnh phúc (không đánh mất nhưng không chịu hưởng).

Tóm lại, chuyện của em không có gì khó giải quyết, vấn đề đặt ra chỉ là làm sao cho A thấy được ngoài việc kiếm tiền, đời người còn nhiều sinh thú, nhưng cuộc đời ấy “very, very short”!

Ba vạn sáu nghìn ngày là mấy!

Thanh Lan

TVTS 1540