Hỏi và giải đáp 49: Tình ngay lý gian

15 Tháng 8, 2008 | Uncategorized

 

Vì có lời yêu cầu, Thanh lan xin đăng nguyên văn lá thư của em  KL. Tuy nhiên với sự tôn trọng đời tư của người trong cuộc, tất cả tên tuổi cũng như địa chỉ TL xin được phép giữ kín. Dù vậy TL cũng tin rằng người con gái được nhắc đến trong thư chắc chắn biết ai là người viết, và sẽ hiểu được những tâm tư tình cảm nhắn gửi đến mình.

 

 

“Em là một độc giả đang ngưỡng mộ mục “Tâm tình bạn đọc” của chị trên báo Tivi Tuần San. Em rất cần sự giải đáp sáng suốt của chị và mong chị cố gắng giúp em. Em chân thành ghi ơn chị nhiều.

 

Thưa chị, em hiện có một nỗi khổ lòng, không biết phải tâm sự cùng ai, trước hoàn cảnh đó, em tự cảm thấy khó chịu, cái sự cố gắng của em thì cũng có giới hạn! Chị Thanh Lan ơi, em hiểu biết ít quá, lời nói của em lắm khi cũng chẳng làm cho mọi người hiểu hết tấm lòng thành thật của em.

 

Bởi thế, mấy lúc gần đây em rất bâng khuâng lắm chị ạ, nỗi khổ tâm đó nếu không nhờ đến chị. chắc sẽ không có ngày quên lãng được đâu chị ơi, cứ mỗi lần nghĩ đến là em có cảm giác như ai dày xéo trong ruột gan mình vậy.

 

Chị Thanh Lan thân mến,

 

Trước kia khi em đến đảo Pulau Bidong, lúc đó em không có một người nào gọi là người thân quyến thuộc, những ngày vất vả đó đã đem lại cho em  nhiều kỷ niệm với T  là chồng hiện tại của em bây giờ…

 

T là một người rất tốt với mọi người. Mặc dù chúng em đã tìm hiểu rất lâu nhưng không thấy một việc gì phật ý, cũng vì thế sau mấy tháng sống tại trại tị nạn liên tiếp, em dần dần có cảm tình với T, T thì mỗi lúc yêu mến em hơn. tình yêu của chúng em đang thời tươi nở, thì T được phái đoàn Úc nhận nhân đạo và sau đó được về Sydney.

 

Thế làm em phải ở lại chờ T làm sponsor theo diện fiancee. Những ngày tháng đợi chờ của em để được định cư của em mỗi lúc một lâu hơn. Ban đầu em còn trông ngóng, nhưng đến 15 tháng sau thì sự chờ đợi có vẻ cũng giảm xuống phần nào! Em hoàn toàn tin tưởng T và em vẫn chờ đợi ngày được gặp lại nhau ở Đệ tam quốc gia.

 

Giữa lúc đó em không có làm gì để cho qua hết cái thời gian lê thê đang kéo dài trằn trọc của em trên đảo, ngoài giờ học Sinh ngữ, em xin đi giúp việc thư ký cho bệnh viện trên đảo, cũng nhờ đó mà em biết được biết H., H.  có nhiều đức tính tốt, H rất hòa nhã, khiêm nhường với tất cả bạn bè. ngoài giờ học, H đi may cho tiệm may Âu phục, để có thêm chút tiền hầu giải quyết cái khó khăn hiện tại.

 

Đối với H lúc nào em cũng xem như là một người anh đáng quí, vì H lớn hơn em tới 8 tuổi, và hơn T cũng đã 4, 5 tuổi. H rất thông cảm hay nói khác hơn H rất hiểu đời, bởi vì thế mà mỗi khi em tiếp xúc với H, em cảm thấy em còn bé bỏng quá và ngu ngốc thật sự đó chị Thanh Lan ạ.

 

Rồi thời gian cữ mãi đi qua, em vẫn còn ở lại đảo mãi… có lúc buồn quá em tự thầm nghĩ ở trong lòng rằng, nếu lúc trước em không yêu mến T, thì H. bây giờ có lẽ sẽ thấm đẹp hơn không.

 

Ý nghĩ đó vẫn oằn oại cho em nhiều đêm không ngủ, những cuối cùng em đã tự chọn cho em, dù trước dù sau em vẫn thế, vì đã hứa hẹn với T lúc nào, lới nói đó vẫn khắc đậm trong em, dù cho H có thế nào vẫn không làm thay đổi em được. Càng tìm hiểu càng thấy H nhã nhặn hơn.

 

Đối với một người khác phái lại có thêm sự mến trọng tăng dần, mỗi lúc em lại càng thương hại cho H nhiều hơn nữa chị ạ, nhưng em không thể nào để cho H mãi mãi sống trong ảo tượng, nên đã đem hoàn toàn ý nghĩ của mình và T lúc nào kể lại cho H nghe.

 

H nghe xong, cử chỉ vẫn không thay đổi. Chắc chị cũng hiểu nội dung tính tình của H rất ôn hòa, lịch sự đúng cách, khác hẳn với mọi người phái nam khác, nhưng em cũng chỉ xem H là một người bạn tinh thần, chưa bao giờ có ý nghĩ H sẽ thay thế T vì đối với e, H là H, mong chị hiểu ý nghĩa của em đang nói, vì em viết có lúc cũng chẳng xuông câu.

 

Từ đó ngoài xã hội họ cho rằng em và H chắc đã yêu nhau tha thiết lắm, vì không ngày nào chúng em chẳng gặp nhau và thường khi ngồi nhà hoặc ở công viên đến tận khuya, trao đổi không biết bao nhiêu ý nghĩ đang ở trong tâm hồn của H.

 

Sau đó hơn một tháng đi qua, em tình cờ nghe được trong tiệm của H đang may, có người đang mến H, em cố gắng bám theo đó để giúp H được thành. Em mong sao người bạn gái kia sẽ thay thế được em, hầu ai ủi H trong lúc xa quê hương này.

 

Qua mấy ngày sau em bắt buộc H phải đưa em đến gặp người bạn gái kia. H là người biết tôn trọng sự yêu cầu của mọi người, nên không thể từ chối việc cho em gặp người bạn gái ấy, cũng nhờ vậy mà em mới có dịp gặp gỡ, trao đổi tình cảm với P.

 

P lớn hơn em 2 tuổi, năm nay đã 22, P rất duyên dáng, tính tình cởi mở, tế nhị, từ đó chúng em lại có mối quan hệ giữa em và mối tình P-H đằm thắm, và mong sao mãi mãi bất diệt.

 

Tình cảm đó duy trì đến sáu tháng sau, sau khi cả 3 đứa chúng em lại được phái đoàn Úc vào mở hồ sơ và nhận một lúc. Em phải theo diện Fiancee về Sydney, còn P thì cũng về với người chị ở đó, riêng H phải xuống Melbourne.

 

Vì người bảo lãnh hiện tại đang sống ở nơi đấy. Tinh thần người tỵ nạn chúng em trước lúc sắp được định cư này rất là sung sướng, nhưng trước tình cảm của H-P cũng làm cho em do dự, không hiểu khi sang Australia hai người có thành đạt hay không?

 

Sau một tuần được phái đoàn nhận, em và H có list rời đảo, riêng P thì chưa rõ thế nào. Thế là một tâm sự buồn lại mang đến, em cũng không rõ P sẽ nghĩ về em như thế nào, có cho rằng em đã cướp trên tay của P một hình bóng mà P đang quý mến không, cũng từ đó đến nay em không có dịp gặp lại P.

 

Từ khi em được rời đảo, theo sự suy đoán của em thì có lẽ lúc ở lại P sẽ tự thấy mình lẻ loi quá, rời với bao lời nói xôn xao của xã hội bên ngoài về mối quan hệ cũ của em và H sẽ làm cho P khó yên ổn tinh thần đôi chút.

 

Sau một tuần chuyển trại đến Sungli Besi, em may mắn được bổ  xung vào list phụ lục nên đi trước, còn H thì phải chờ. Em đến Sydney gặp lại T, em không thể tả hết nỗi vui mừng trong lòng khi gặp lại người thương, nhưng sau đó em và T gặp phải khó khăn về công việc làm ăn hàng ngày, nên đã từ giã Sydney/NSW xuống Melbourne cùng một vùng với H lúc vừa đến, nhờ thế mà em có dịp may mắn gặp lại H, và nghe H kể lại hoàn toàn ý nghĩ của P.

 

Sau khi em đã rời Mã Lai, thì H vẫn còn nằm chờ ở trại chuyển tiếp, list kế tiếp đến thì P cũng được chuyển sang. Thế là H-P lại được đi chung chuyến bay định cư. Theo H kể lại, thì bên ngoài hai người có vẻ ấm lắm nhưng bên trong đã có một rạn nứt từ lâu, mà nguyên nhân cấu tạo nên sứt mẻ đó là do em.

 

Chị Thanh Lan ơi, không lẽ em lại tệ đến thế sao chị. Em đã tạo cho H hạnh phúc, lẽ nào em còn đến để chia xẻ nỗi ước muốn của mình. Thế mà P lại nghĩ quấy cho em, vô tình gây khổ tâm cho H, dù sao bây giờ em cũng đã yên phận của em rồi, em đã có trách nhiệm và bổn phận với chồng con sau này, làm sao em lại có ý nghĩ đó được chị Thanh Lan hả?

 

Em đã viết thư cho P nhiều lần nhưng không thấy đáp lời, em vẫn can đảm an ủi H trước mặt T, vì em tin T sẽ hiểu cho em và hầu như tính tình của T và H rất hợp với nhau ở nhiều quan điểm và em cũng có ý nhờ T làm bạn tinh thần giúp H củng cố lại tinh thần hơn. Dù sao em cũng đã giúp cho hai người mến nhau, thì việc bảo tồn tình cảm của H-P em nghĩ mình nên có bổn phận chứ.

 

Chị Thanh Lan thân mến,

Em không có một ước mơ nào khác hơn là mong nhờ chị giải đáp cho em vài ý nhỏ. Đối với em thế nào đi chăng nữa, em vẫn mong muốn cho P hiểu được em và cùng về sống bên H.

 

Theo H kể lại, thì P lúc nào cũng muốn cho H về NSW sinh sống, nhưng H thì cho rằng, ở đó khó tìm việc làm, hơn nữa chẳng biết phải nhờ vào ai lúc gặp khó khăn, còn ở Vic thì H tạm yên về đời sống,  không muốn bỏ đi, hơn nữa H không thích về sống gần anh chị em của vợ.

 

Càng ngày tình cảm của H-P mỗi lúc càng gay go hơn, chắc chị cũng đã nghe em kể ít nhiều về bản chất khiêm nhường của H, nhưng cũng có lúc H kể lại, cả hai thi nhau không liên lạc, không thư từ hàng bao tháng, và nghe bạn bè của P nói lại cho H nghe rằng “nếu như H duy trì ở lại Vic, là có ý gian dĩu với em” kể như không bao giờ có ngày xum họp.

 

Riêng H thì có lúc em cũng khuyên hãy về NSW, ở đâu cũng vẫn sống mà thôi. H nói “ H sẽ về NSW khi H đã có một số vốn ít làm ăn, còn bây giờ thì H vẫn thương P như trước, tình cảm không có gì phai nhạt, mọi sự có tốt đẹp hay không là tùy thuộc vào ở nơi P!

 

Chị Thanh Lan thương, vì tình cảm của bạn bè em, em xin nhờ đến chị giúp, lòng sáng suốt của chị sẽ giúp được chúng em. Em mong nhờ chị cố nhắn đến P trên báo, qua những lời khuyên nhủ của chị, em tin rằng P sẽ thông hiểu tất cả, mà đừng làm khổ H nữa, và không phải quấy rầy em. Việc em nhờ chị không có gì phải dấu kín, vậy tùy chị suy xét và cố giúp em và những người bạn của em.

 

Chúc chị luôn vui vẻ, và rất mong tin chị.

Em của chị

Lê Thị K.L

 

Trả lời của Thanh Lan

 

Đọc xong là thư của em, không cần phải phân tích một cách sâu xa thì cũng thấy được em là một người tình chung, một người bạn tốt! Em chung tình với T, em tốt với H, với P… Ở đây mối tình của em với T dĩ nhiên là khỏi cần đề cập đến mà cái rắc rối là mối tình của H và P và cái gọi là “tình bạn” của em đối với hai người!

Khi Thanh Lan gọi em là một người bạn tốt thì không có nghĩa P cũng sẽ coi em là một người bạn tốt. Vì P không hiểu em, không hiểu H và cũng vì chính em và H cũng có những điều thiếu xót nữa! Hai cái đó nó đi đôi với nhau: nếu P hiểu em, hiểu H thì đâu có để ý đến những cái sơ xót đó, và em đã chẳng phải viết bức “tâm thư” dài 6 trang giấy kia!

 

Trước hết, ta hãy tìm hiểu tâm lý của P một cách khách quan (bởi vì có thể em hơi chủ quan đấy!). Một điều chắc chắn là khi P bắt đầu mến H thì em đã là bạn thân thiết của H rồi, và P cũng như mọi người trên đảo đều tin rằng giữa em và H đã có “một cái gì đó” vì thường “Ngồi ở nhà hoặc công viên đến tận khuya”.

 

Do đó khi yêu H và được H yêu rồi, P vẫn có một cái mặc cảm của một người đến sau. Và dù P có tin rằng em không yêu H thì nàng vẫn có quyền nghi ngờ rằng trước đây H có từng theo đuổi em.

 

Sự nghi ngờ đó có lẽ đã ăn sâu vào đầu óc P, bằng cớ là H đã kể lại với em”… Sự rạn nứt đó đã có từ lâu, mà nguyên nhân là do em”… Rồi đã sẵn nghi ngờ, nay P thấy H không chịu lên NSW để ở gần nàng, theo P, lý do rất giản dị là: em đã dời về Victoria, và ở cùng với H (dù đó chỉ là một sự vô tình!).

 

Nếu không có cái việc em ở gần H mà P đòi hỏi H phải về NSW thì còn có thể kết án là P “không chịu hiểu cho H”, nhưng ở đây vì cái sự vô tình ở gần nhau của em và H, Thanh Lan nghĩ rằng ai cũng thông cảm với cái tâm trạng của P. Làm sao P có thể nhìn thấu ruột gan em mà để hiểu rằng em chỉ dành cho H những tình cảm trong sạch, cao quy!… Cho nên khi đã yêu, P phải bảo vệ tình yêu và làm sao để chiếm được trọn vẹn người yêu của mình!

 

Bây giờ trở lại với em và H. Theo Thanh Lan, cách duy nhất để P hết nghi ngờ H, để P hiểu em, là nên khuyên H dời về NSW. Nếu H không thích chung chạ với gia đình của P thì cưới hỏi xong H và P có thể ở riêng. Nếu H thực lòng yêu P và muốn xây dựng với nàng thì H không thể đem cái lý do “Ở Vic công ăn, việc làm dễ kiếm” ra mà bào chữa cho mình được.

 

Trong tình yêu cũng như trong cuộc sống vợ chồng sau này, khi người kia “cương” thì phải có người “nhu”, cái thế của H hiện nay là “nhu”. Việc H về NSW không có nghĩa là nhu nhược, mà là cách duy nhất để giải quyết tình trạng căng thẳng hiện nay giữa H và P… khi nêu ra những ý kiến trên, Thanh Lan đã giả dụ là H yêu P, và P tin tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc khi lấy P.

 

Còn ngược lại nếu sau những tháng ngày gần nhau ở đảo, H thấy rằng P có ưu điểm mà cũng có khuyết điểm, H không yêu P đến độ bằng mọi giá phải cưới được nàng… thì dĩ nhiên H không cần thiết chiều theo cái “yêu sách” của P.

 

Riêng về phần em, nếu trước đây em hỏi Thanh Lan thì Thanh Lan đã khuyên em đừng nên viết thư cho P. làm người ai mà không có tự ái, trong lãnh vực tình cảm cái “tự ái” lại càng lớn hơn. Thử đặt em vào hoàn cảnh của P: chắc chắn em sẽ không muốn một người con gái khác đứng ra “sắp xếp”  tình yêu của mình, hoặc P sẽ đặt một dấu hỏi thật lớn: Tại sao em lại phải lo lắng quá nhiều đến hạnh phúc của H như thế?…

 

Tóm lại P không hiểu em đã đành mà em cũng không hiểu tâm lý của P nữa! Em là người tốt, nhưng đã hơi thiếu tế nhị! Em đồng ý chứ? Hiện nay em đã yên phận với T thì đừng ưu tư lo lắng nhiều đến H và P nữa. P đã không trả lời thư của em có nghĩa là P không tin em.

 

Đồng ý là em tốt, em muốn cho H và P tìm được hạnh phúc nhưng duyên nợ của H và P tùy thuộc vào hai người nhiều hơn là vào cái sự “thanh minh thanh nga” của em. Hơn nữa cái thế của em hiện nay là nên giữ im lặng. Em nên khuyên H nếu không về NSW thì cũng nên ở xa em, như thế P sẽ không còn lý do gì để nghi ngờ được nữa.

 

Em KL thân mến,

Nếu em cứ nghĩ rằng “em đã giúp cho hai người mến nhau thì phải có bổn phận “bảo tồn” tình yêu của họ “thì em sẽ mãi mãi khổ tâm”. Hãy nhớ rằng chính em cũng không biết được trong thâm tâm H,  H yêu P đến mức nào cơ mà. Còn việc để P  đừng “quấy rầy” em nữa thì cách duy nhất là em đừng “quấy rầy” P cũng như chuyện tình cảm của hai người nữa!

 

Thanh Lan đã có viết rằng “đừng tự chất nặng lên đôi vai của mình”, ở đây em đang chất một gánh nặng lên tâm hồn của mình đấy! Nếu em chỉ coi H như một người anh không hơn không kém thì những gì em đã giúp cho H đến đây là đã quá đủ.

 

Nếu sau này P hiểu được lòng em thì càng tốt, nếu không thì cũng nên coi đó là một chuyện thường tình, nên bỏ qua cho nàng còn hơn là ấm ức trong lòng mãi!…

 

Em KL thân mến,

Việc em nhờ Thanh lan đăng nguyên văn lá thư của em thì Thanh Lan đã làm và hy vọng ở NSW, P cũng sẽ đọc được. Còn về việc em nhờ vào “sự sáng suốt” của Thanh Lan trong vụ này Thanh Lan không giúp gì được. H đã xuýt xoa 30, P cũng không còn nhỏ, nếu yêu nhau, muốn xây dựng với nhau thì những cái nghi ngờ, rắc rối hiện nay cũng không phải là những trở ngại không thể vượt qua.

 

Cuối cùng, thành thật cầu chúc em và T hạnh phúc.